Ngày đó em ngây thơ không biết gì. Một đêm trong lúc đang ngủ say, em giật mình thấy cậu đang ôm em, em không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra.
Em 26 tuổi, là giáo viên. Chuyện này xảy ra cách đây 10 năm, em thường xuyên ở nhà bà ngoại và ngủ chung với người cậu của em (hơn em 5 tuổi). Sau khi xảy ra chuyện đó, hình như em không còn là con gái nữa.
Suốt bao năm qua em không nói với ai. Người cậu đó không phải là cậu ruột của em. Ngày em đi học đại học, có yêu một bạn trai. Em đã tâm sự với anh ấy, anh ấy không quan tâm lắm đến chuyện này, động viên em rất nhiều. Gia đình em ngăn cản chuyện yêu vì anh ấy là con mồ côi, làm con nuôi một gia đình từ nhỏ, lại ở xa và kém em 1 tuổi. Anh ấy đã làm ở Hà Nội, nhưng chắc lấy nhau vẫn ở nhà thuê, chẳng biết bao giờ mới mua được nhà.
Em đã về quê dạy học, nhưng bọn em vẫn liên lạc với nhau. Em nghĩ hay là nói sự thật với bố mẹ về việc em không còn trinh, may ra bố mẹ em sẽ phải chấp nhận cho em yêu và lấy anh ấy. Có cách nào để chúng em vượt qua được khó khăn này? (quakhu…@yahoo.com.vn)
Em có nên nói với bố mẹ là mình không còn trong trắng? |
Anh ấy là con nuôi, gia đình ở xa, chưa thể mua nhà ở Hà Nội… không thể là lý do chính đáng khiến gia đình ngăn cản hôn nhân của hai bạn. Hai bạn phải bàn bạc kỹ với nhau về chuyện tương lai như bạn sẽ làm ở đâu, lấy nhau sẽ sống ra sao… Khi đã có con đường trước mặt rõ ràng, việc thuyết phục gia đình không quá khó khăn nếu hai bạn thật sự khéo léo, kiên trì.
0 nhận xét:
Post a Comment