Nhìn đứa con 48 tuổi mà nói một câu cũng ấp úng, mẹ anh (khi đó 76 tuổi) đã gạt nước mắt và quyết định đi làm để giúp đỡ con.
Không có vốn, không có sức khoẻ bà cụ chỉ còn cách chọn nghề nào đó nhẹ nhàng phù hợp với mình kiếm thêm thu nhập cho gia đình.
Cứ mỗi sáng sớm, những người hàng xóm thức dậy đều quen thuộc với hình ảnh một bà lão tóc bạc ra sức đạp xe xích lô ra khỏi cửa đi bán hàng. Trên chiếc xe treo đầy những bộ quần áo rẻ tiền mua lại từ nơi khác. Những bộ quần áo bà bán ra thường không đắt, khoảng 20 NDT/bộ (2,95 USD), mỗi bộ bà chỉ kiếm được 1 tới 2 NDT (0,147-0,295 USD). Sau khi bán được vài bộ, bà lại đem tiền để lấy thêm hàng. Chỉ cần không mưa to gió lớn thì ngày nào bà cụ cũng miệt mài rong
ruổi trên chiếc xe hàng của mình.
11 năm qua, đôi bàn chân của cụ đã chai sạn, hàm răng móm mém chỉ còn lại một chiếc. Hàng xóm vẫn thường khen bà cụ sức khoẻ tốt, tuổi đã cao như vậy mà vẫn đạp được xích lô. Nhưng bà cụ chỉ im lặng bởi chỉ có bà mới biết, nhiều năm đạp xích lô đã khiến đôi chân của bà bị biến dạng, mỗi lần nhấn chân đạp xe là một lần bàn chân bà đau nhói đến nỗi đêm về ngủ cũng không yên.
Mặc dù vậy, bà cụ vẫn quyết tâm đi bán hàng cho tới khi nào đôi chân bà không thể đạp được xích lô nữa. Ai cũng nhận thấy rằng, trong đôi mắt của bà cụ 87 tuổi này chan chứa tình yêu thương dành cho người con bệnh tật của mình.
0 nhận xét:
Post a Comment