Gái nhắn tin: "Đại lễ có chương trình gì không anh?". Mình nhắn lại: "Anh chán cái Thăng Long rùi, không thích rồng bay, chỉ thích nằm nhà chơi rồng lộn". Gái: "Hehe, bậy thế!". Mình chả thèm nhắn lại. Ngủ lim dim.
Điện thoại reng reng, hí hí, bạn già gọi: "Bia thôi, chào mừng Đại lễ". Mình uể oải nhưng vẫn cố vớt vát: "Có gái không?". "Hẳn nhiên có, xinh, mới tinh". Mình đạp chăn, ăn vận chỉnh tề, tức tốc lên đường. Đến nơi đã thấy bạn già và một đống lố nhố đực cái đang ồn ĩ. Cái thói đời đi ăn chơi đến chậm lại hay được thành quan trọng, chúng kéo ghế, bớt ồn ĩ mời mình ngồi, bắt tay bắt chân, giới thiệu xủng xoảng.
Bạn già bảo: "Tự nhiên nhé, toàn anh em bạn bè cả". Mình gật nhưng chả thèm để ý, mắt lùng xục xăm soi gái. Toàn chân dài, xiêm y gợi cảm. Để ý thêm tý nữa thấy tất thảy chả em nào mặc áo ngực, thả rông toàn phần, phía sau lưng trần trắng bóc. "Bạn già tài đến thế là cùng".
Mình lân la ngồi cạnh bạn già, ướm: "Dùng tốt chứ?". Hắn thủng thẳng: "Ăn đi đã". Mình dỉn thêm: "No rồi, yes or no để còn biết đường cơ cấu". Bạn già vênh váo: "Tùy! Ơ, mẹ cái thằng này, thế là thế nào?".
Tiệc tàn, mình không kịp quen được em nào, tiếc nức nở. Bạn già khoát tay, các em bu lại quấn quýt. Tài, tài đến thế là cùng. Bạn già phát nỗi đứa một chiếc phong bì xinh xinh, các em cảm ơn rồi rít. Bạn già hắng giọng: "Chương trình lễ đến đây là kết thúc, giờ ta đến phần hội". Mình ngáo ngơ "Lại trò mới à"? "Hẳn!". "Có gái không, sao không rủ mấy em kia đi cho vui?". "Hẳn, nhưng đội khác, xinh và hát hay hơn". Ui giời!
Mình phấn chấn, rượu bia vừa tới độ, giờ lại được đi hát với gái xinh thì còn gì bằng. Quán hát cao đến 8 tầng lầu, mỗi tầng đì dai một kiểu, mỗi phòng đì dai một cách. Bạn già chọn phòng hát kiểu Nhật, đấy là bạn già bảo thế chứ mình gọi là phòng hát bệt, tức ngồi bệt mà hát. Phòng rộng, giữa có một con lươn cao hai chục phân, rộng hơn nửa mét, chạy dài. Bạn già bảo: "Đứng lên đấy mà hát rồi các em diễn thời trang cho xem luôn thể". À, ra thế! Thảo nào!
Một lát, gái tràn vào lộng lẫy. Bạn già bảo: "Nhạc viện cả đấy, hát show karaoke, năm trăm một giờ, thích hát với em nào thì cặp lấy, tự túc hành vi, tay chân, tiền tao trả". Mình lại ướm: "What happen after show?". Bạn già điên, chửi vỗ mặt: "Không có món đó không chịu được à, up to you!". Mình xám mặt, không hẳn nhưng thấy phí của quá. Há há, bần nông chưa?
Có gái xinh, hát hay nên bốc hẳn. Đời mình ăn chơi trải nghiệm kể cũng nhiều, nhưng tao nhã như bạn già quả là hiếm gặp. Mình cặp cạ hát đôi với một em, tuyển những bài sến nhão, mắt đong đưa, tay ôm hông, tình tứ lắm. Mình phấn chấn, mê man thực sự.
Tiên sư bạn già, đương máu thì lại thấy một tay vung không khí, một tay mở cặp lấy phong bì. Thế thì còn nước non mẹ. Mình rút kinh nghiệm vụ ăn nhậu trước, nhanh nhảu bảo em hát đôi cho xin số điện thoại. Em vui vẻ gửi trao, mình nháy lại, thấy em vê phín lưu tên cẩn thận. Thôi, tạm thời cứ thế đã, từ từ rồi mọi thứ nó sẽ nhừ.
Chạng vạng. Phố xá lên đèn. Thăng Long – Hà nội nghìn năm đẹp một cách thảm hại. Mình chưa muốn về, tấp vào vỉa hè làm cốc bia cỏ ngắm phố xá, thiên hạ chơi rồi tranh thủ tư duy dăm thứ vặt vãnh đời thường. Buồn tình và như một thói quen lại lôi máy điện thoại ra. Mình quyết định gọi cho con bé hát đôi ban nãy xem đang ở đâu để bố trí, cơ cấu buổi hẹn hò. Gọi mười phát, tèn tén ten đến chín, phát thứ mười, nhầm máy rồi anh ơi. Mẹ đời!
Mình nốc bia thật lực, cho say nó đi để về ngủ cho lành, tránh những cơn mộng mị hanh hao của tiết thu bảng lảng. Tin nhắn lại chíu chíu. A, của gái. May thế, đang lúc buồn. Lại vẫn những câu hỏi han cũ rích, đại loại như "anh đang làm gì, ăn cơm chưa...",nhưng hôm nay mình thấy hay ho thật sự. Nhắn lại "không làm gì, đang uống bia, rảnh tới cho vui". Gái đến ào như cơn gió, thọc ống hút vào cốc bia hơi, bú tỉ mẩn, ngắm mình miên man.
Mình say thật. Gái đưa về nhà nghỉ. Nửa đêm tỉnh giấc, mơ hồ: "Yêu nhau nhé?" Gái bảo: "Vâng, nhưng anh phải dùng bao". Mình gắt: "Vẽ chuyện". Gái: "Thật mà, hôm nay em rụng trứng". Mình ngáp thối um phòng: "Thế thôi, lỡ tòi ra một ông dịp Đại lễ lại rách việc".
Mình ngủ trọn đêm với gái, ngon lành. Sáng đi làm, trời xâm xẩm. Đại lễ đã bắt đầu.
[ Trích tản văn của Phot_phet]
--------------------------------
hôm sau, Tôi vẫn còn nhớ vụ lừa tình của e sinh viên nhạc viện. Tôi quyết định không bỏ cuộc . Cuối cùng con hàng cũng chiu gặp. Cứ ngẫm vào nhà nghỉ thẳng tiến, đang chuẩn bị cơ cấu, bầy binh bố trận. Thì tin nhắn lại chíu chíu “ Hẹn ở quán café anh nhé “ . Uất lắm, nhưng vẫn cố vác cu đến vậy
Xin nói qua đôi chút về em .. Em thuộc dạng “ chân dài , đái xa, đánh rắm xịt” . Đẹp miên man. Khác hẳn với giống chân ngắn đái khai , mồ hôi dầu. Em là sinh viên năm cuối. Hỏi ra nhẽ mới hay, việc chính của em là chạy xô hát karaoke ôm, bộn tiền lắm. Chuyện, em đẹp thế cơ mà.
Phần do em là sinh viên, phần do em đẹp đẽ nên quen biết rộng lắm. Tuyền cốp, đủ cả trẻ già. Em bảo, tầm thứ trưởng giở xuống này, tổng nọ tổng kia ai gặp thì khó chứ em a nô một nhát là lũ lượt, cung cúc có mặt . Sắc đẹp là quyền lực, anh nhỉ? Em hỏi thế nhưng cũng đã tự giả nhời mẹ nó rùi.
22 tuổi, em có mọi thứ trong tay, chỉ thiếu mỗi tấm chồng. Người như em giai đổ đi không hết, dưng chồng con lại là chuyện khác hẳn. Em không đặt ra mẫu hình, cũng chẳng ước vọng cao sang, chỉ cần yêu em và được em yêu là đủ. Em bảo thế.
Ngày đẹp giời em dắt một thằng bẹp dúm, xanh lét như nhái mén đến gặp mình, bảo là người yêu. Mình kinh hãi, mày dùa anh à, giai đéo gì trông như nghiện. Em bảo “không phải , tạng anh ấy thế , hiểu em và yêu em cực”. Mình nuốt một cục dãi, hít thở sâu nén xuống hậu môn, cđ.mẹ, phí, phí quá.
Mình hỏi thằng giai kia bao tuổi, làm gì, ở đâu cho phải phép, chứ thực tình để giao tế với dạng như thế, mình dị ứng cực, thầm cả ghen tức nữa. Nó bảo em băm nát mẹ nó mấy viên rồi, ở nhà quê, làm thơ nhé. À, ra thế, nhà thơ. Thi nhân với giai nhân, mô-típ kinh điển, lãng mạn nhỉ?
Em bắt đầu làm thơ, bài đầu tiên em đọc Cho mình nghe , chẳng nhớ hết nhưng thuộc được hai câu như này:
“Ở nhà lấu thấy bồn chồn
Tự nhiên lại muốn vác l. chạy rông”
Categories:
360 Funny
0 nhận xét:
Post a Comment