• Facebook Rocks

    Go to Blogger edit html and replace these slide 1 description with your own words. ...

  • Facebook vs Twitter

    Go to Blogger edit html and replace these slide 2 description with your own words. ...

  • Facebook Marketing

    Go to Blogger edit html and replace these slide 3 description with your own words. ...

  • Facebook and Google

    Go to Blogger edit html and replace these slide 4 description with your own words. ...

  • Facebook Tips

    Go to Blogger edit html and replace these slide 5 description with your own words. ...

Quyền được "điên điên"

Hai người cùng đi du lịch đến vùng núi. Một người già và một người trẻ. Hai người cùng hét "A...a...a..." thật lớn để nghe tiếng vọng vào vách núi. Nếu nhìn người lớn tuổi làm như vậy, bạn thấy thật kỳ cục. Còn nếu nhìn bạn trẻ, bạn thấy thật thú vị. Nếu bạn còn trẻ, bạn có làm thử không?



Mỗi độ tuổi có một cách “điên” của nó. Tuổi teen cũng vậy. Đây là cái tuổi phong cách cá nhân được định hình, ý thức cá nhân được thiết lập, cái tôi cá nhân được bộc lộ. Và nhiều khi bộc lộ theo những cách “điên điên”.

Bạn tôi cũng có những cách “điên” khá ngây thơ như kiểu: chạy đến ôm chầm đứa bạn mà nói “tao nhớ mày quá” dù vừa gặp nhau hôm trước. Hay tự nhiên thấy yêu đời kỳ lạ, hát vu vơ một mình mãi không chán. Cũng có thể “điên điên” kiểu như Huệ (học sinh trường ĐP) mua một bông hồng đỏ thắm mang lên lớp, để trên bàn, mặc bạn bè tò mò, cười vu vơ một mình rồi lại mang về. Đơn giản vì đang trên đường đi học, Huệ thấy mình xứng đáng nhận bông hoa đẹp kia lắm chứ. Thế là mua tặng mình. Nghĩ cũng thấy vui vui.

Có bao giờ bạn “điên” như vậy không? Đã có ai nói bạn “điên điên” chưa? Tôi thì nhiều rồi.

Người ta nói tôi “Điên à mà đi cắt phăng mái tóc dài thế?”. Tôi kệ. Cắt cho gọn gàng, thoải mái. Tôi muốn thay đổi hình ảnh của mình khi bước chân vào đại học.

Người ta nói tôi: “Điên à mà đi hiến máu. Người thì gầy teo”. Tôi kệ. Ý nghĩ được làm một nghĩa cử cao đẹp khiến tôi thấy sướng.

Người ta nói tôi: “Điên à mà đi bộ? Xe đâu?”. Tôi kệ. Tôi thích cho đôi chân trần lâu lâu được hưởng mùi đất, mùi đá trần trụi, hoang sơ.

Người ta nói tôi “Điên à” rất nhiều. Nhưng tôi kệ. Được “điên” thật thoải mái và thú vị. Lâu lâu tôi lại truyền thụ kinh nghiệm và những kiểu “điên điên” cho bạn bè cùng thử.
Sau cái lần tôi “điên điên” bỏ nhà đến vùng rừng núi Sơn La, "làm không công" cho người ta, thì tôi đã rủ được một nhóm bạn cùng đi tình nguyện với mình.

Có đợt tôi thấy anh thanh niên đánh mắng chửi bởi một người phụ nữ thậm tệ bên vệ đường. Người đứng xem rất đông. Mọi người thắc mắc và đưa ra nhiều lời bình luận về cách ứng xử thô bạo của chàng trai. Tôi “điên điên” nhảy vào can, bị anh ta đánh luôn. Cả nhóm bạn tôi ngay lập tức cũng “điên điên” theo, nhảy vào, can anh thanh niên và cùng tôi bảo vệ người phụ nữ. Rất may, lần đó chúng tôi “điên” không lâu vì an ninh phường đến kịp.

Cũng có lần tôi cầm túi rác trên tay, thấy có cái túi nilon đựng mấy thứ vỏ trái cây, vỏ bánh kẹo lung tung để trên ghế đá. Tôi “điên điên” tiện tay cầm luôn, cho vào thùng rác một thể. Sau nghĩ lại thấy mình làm thế cũng chẳng mất gì nên “điên” thêm nhiều nhiều lần nữa, cũng chẳng thiệt thòi gì.

Tất nhiên, “điên” khác a dua, đua đòi. Khi bạn a dua, đua đòi là bạn đang học làm theo số đông hoặc một số người có cách sống, cách nghĩ và hoàn cảnh khác với mình. Tôi chẳng làm thế. Cái gì thấy đúng, thấy hợp với mình thì làm thôi. Phải giống người khác, chạy theo người khác mệt mỏi và khó chịu lắm.

“Điên” cũng không giống với liều. Khi bạn “điên điên”, bạn nghĩ mình làm được nên thử, dù nó có khác người một chút, khác cách làm của mọi người một chút. Còn liều là bạn nghĩ mình không được làm, sức bạn không thể làm nhưng bạn vẫn cố. Liều như thế rất nguy hiểm, dễ gây nên hậu quả không mong muốn.

“Điên điên” đôi khi cũng rất vui. Khi tôi cùng mọi người nắm tay, tha hồ chạy nhảy, hò hét xung quanh đống lửa trại tôi thấy mình thật sướng vì mình còn ở tuổi có quyền được “điên” như vậy.

Khi tôi được hét to một tiếng tự nhiên giữa không gian thoáng rộng, tôi thấy thật hạnh phúc vì mình vẫn còn sức mà “điên” như vậy.

Tuổi trẻ vốn rất quý giá và không thể tồn tại mãi. Vậy thì tại sao khi còn trẻ, khi còn quyền được “điên” bạn không “điên điên” một chút? Để thử sức mình. Để thử thách mình. Để trải nghiệm mình. Và để xác nhận giá trị của mình. Sao bạn không tận dụng quyền được “điên” của tuổi trẻ để “điên” thử một lần xem sao? Vui lắm!

Categories:

0 nhận xét:

Popular posts

Adv